Yêu thương muộn màng
(van phong tham tu) - Chồng chị bỏ chị và con gái đi cũng đã gần 3 năm nay, trong suốt quãng thời gian dài đó một mình chị vừa lo cho con vừa lo cho những áp lực công việc nơi văn phòng chị làm.
Dù bận đến mấy chị cũng không quên dành thời gian cho cô con gái duy nhất đang là học sinh trung học và con gái cô có thành tích học tập rất tốt. Mặc dù hai vợ chồng đã li hôn nhưng chị – một người con dâu không thể tốt hơn- vẫn qua lại bên gia đình nhà chồng cũ. Chị quyết định không tái giá dù đang ở cái tuổi xuân xanh và dù gia đình 2 bên có cho phép. Bên gia đình chồng hoàn toàn đồng ý bởi họ biết lỗi là do con trai mình dẫn đến kết cục không mong muốn ngày hôm nay. Nhưng với chị, chị chỉ có một bố mẹ chồng và hiện tại chị tạm hài lòng với cuộc sống. Chị có thể một mình lo cho con gái được ăn học đàng hoàng như bao bạn bè khác, chị cũng sẽ cố gắng ở bên quan tâm chăm sóc để con gái chị không có cảm giác bị thiếu tình thương của cha so với bạn bè cùng chăng lứa.
Ngày đó chị rất buồn và thất vọng vì không biết chồng chị nghe ai lại thuê thám tử theo dõi mình, trong khi anh và tất cả thành viên trong gia đình hiểu chị là cô con dâu không thể tốt hơn. Chị luôn chu toàn trong tất thảy mọi việc trong gia đình, chị khôn khéo trong ứng xử hai bên nội ngoại, chị chăm lo cho con học hành rất tốt và với hàng xóm chị luôn là người biết điều để không mất lòng ai. Không biết anh nghe thông tin ở đâu nói chị ngoại tình và anh cho thám tử theo dõi chị. Bên công ty thám tử không rõ theo dõi được gì từ một người con gái luôn chung thủy với gia đình mà rồi giờ qua lời họ chị bỗng dưng trở thành một người con gái lẳng lơ trong mắt chồng. Chị trước khi quyết định ký vào tờ giấy li hôn vẫn có hỏi chồng ngày đó các thám tử bên văn phòng thám tử nói gì với anh. Nhưng anh im lặng không nói một câu nào. Thất vọng và buồn vì vợ chồng chừng ấy năm chung sống giờ lại li hôn chỉ vì cái dịch vụ thám tử không rõ nguồn gốc. Nhưng chị không hối hận bởi quyết định của mình vì hơn ai hết chị hiểu gia đình là nơi dành cho những yêu thương chứ không phải là nơi để chứa đựng bao hoài nghi và ngờ vực.
Chị buồn cho sự nông nổi của chồng mình, chị đôi khi chạnh lòng vì ra đường thấy người ta đưa con và vợ đi dạo phố trong khi chị chỉ có một mình với con những ngày đầu đông đến rồi. Chỉ là chị thấy khóe mắt hơi cay cay mỗi khi ai đó nhắc đến cái tên Hùng mặc dù biết đó chỉ là cái tên mà biết bao người ưa gọi. Chỉ là chị nhớ lắm cái cảm giác ấm cúng gia đình và nụ cười giòn tan trên môi cô con gái yêu của mình ngày ấy. Nhưng người không tin và bỏ mẹ con chị trước là anh, giờ anh có quay về thì cũng đã muộn rồi bởi chị giờ đây có thể một mình đương đầu với sóng gió được và chị có thể lo cho con gái của mình được. Nếu lựa chọn cuộc sống gia đình mà mọi thành viên không tin tưởng nhau để dẫn đến những ngờ vực, những câu nói và rồi đi đến đổ vỡ không mong muốn thì chị thà lựa chọn sống một mình nhưng đó là cuộc sống tự do, đó là nơi chị được làm điều mình thích, được tự tay chăm chút cho đứa con yêu, được tư do ngôn luận và quan trọng là những yêu thương chị dành cho con và gia đình luôn được đáp lại bằng những niềm hạnh phúc lớn lao.
|