Về với yêu thương
(Van phong tham tu) Là học sinh có lực học trung bình khá của một trường trung học phổ thông tỉnh Hà Tây cũ, Trang luôn biết và cố gắng phấn đấu hết với khả năng có được để nâng cao hơn thành tích học tập hi vọng bố mẹ được vui lòng. Trang buồn lắm khi rớt kì thi đại học và em có xin bố mẹ học ngành quản trị nhân lực tại một trường cao đẳng chuyên bên kinh tế. Bố mẹ lo cho em vì chưa bao giờ em sống xa nhà, xa vòng tay mẹ, hơn nữa em cũng khá ngoan. Bố mẹ em sợ em sẽ không vượt qua được những cám dỗ nơi thị thành và không học tập theo đúng nghĩa một sinh viên.
Ngày em nhập học, bố không đưa em đi được vì bố bận công việc đột xuất ở nhà. Có mẹ cùng em bước qua cánh cửa cổng trường cao đẳng thoáng đãng, mặc dù không phải là trường học theo đúng nguyện vọng của em nhưng dù sao em cũng vẫn mỉm cười và hứa với mẹ em sẽ cố gắng thật tốt. Em có nói với mẹ rằng đại học không khải là con đường lập nghiệp duy nhất của sinh viên và em hứa sẽ không làm bố mẹ thất vọng.
Đúng như những gì em nói, một cô học sinh ngoan hiền mới xuống Hà Nội và học tập một mình ở môi trường mới nhưng em cũng khá nhanh để thích nghi với nó. Em chỉ bị mất ngủ 2 đêm đầu do ngủ lạ nhà và hôm đầu em nhập học.
Và mọi chuyện sẽ êm xuôi lắm nếu như không có chuyện xảy đến với gia đình em.
Bố em không rõ công việc kinh doanh ở nhà gặp chuyện gì mà hiện tại mẹ em đang rất buồn. Em gọi điện về hỏi thăm nghe giọng mẹ buồn và lo lắng lắm. Và em không biết chuyện mẹ em có thuê thám tử theo dõi và bảo vệ em. Mẹ em tin bên văn phòng thám tử sẽ giúp bảo vệ em trong những ngày này. Em có hỏi mẹ vì sao bố lại phải đi công tác xa thì mẹ em không nói, mẹ chỉ khóc và nói em gắng học tốt. Bên công ty thám tử cho biết mấy hôm nay em hay đi học về muộn và em có qua nhà một số người bạn cùng quê để hỏi tin tức gì đó về gia đình mình. Mẹ em vốn định nói sự thật có thuê dịch vụ thám tử để bảo vệ em vì hiện tại gia đình đang có chút việc nhưng sợ em lo lắng lại ảnh hưởng học tập nên chị không nói gì cả.
Hàng ngày đi học về, em không còn được mẹ gọi điện hỏi thăm như thời gian em xuống nhập học. Em gọi cho bố thì báo thuê bao quý khách không liên lạc được. Em hiểu gia đình đang có chuyện gì đó mà giấu em không cho em biết. Nhưng cũng hiểu tính mẹ, mẹ em không muốn em lo lắng nên không cho em biết.
Nhưng rồi thời gian đó không lâu em biết có các anh thám tử theo sau mình. Lo lắng, hoảng sợ bất an và em hôm đó có xin nghỉ về quê vì thực sự em muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Em buồn lắm vì chuyện gia đình mình và em có nói chuyện muốn nghỉ học để đỡ mẹ. Em khóc. Mẹ em cũng khóc. Em không nghĩ sẽ rời xa Hà Thành sớm vậy dù em đã hứa sẽ cố gắng hết mình vì gia đình. Nhưng đôi khi con người ta phải chấp nhận đánh đổi những thứ quan trọng để đổi lại một vài thứ thực sự quan trọng hơn rất nhiều. Em có nói em không muốn để mẹ tiếp tục thuê thám tử bảo vệ mình vì có được các anh bảo vệ thì em vẫn luôn có cảm giác bất an. Em muốn về nhà cùng gia đình vượt qua giai đoạn khó khăn này và em sẽ lại tiếp tục học sau khi mọi chuyện ổn thỏa hơn.
Em nghĩ rằng em có thể tạm gác lại việc học bởi lúc này hơn ai hết gia đình em cần bên cạnh và cùng giúp nhau vượt qua khó khăn này. Mẹ cần có ai đó bên cạnh để đêm mẹ thôi khóc, bố cần có người bên cạnh để tiếp thêm động lực giúp bố cố gắng vượt qua. Em có học tốt đến mấy nhưng gia đình em đang như vậy nên em không yên tâm. Và một sinh viên còn đang dang dở những ước mơ hoài bão và bao nhiêu dự định đành gác lại và về với mái ấm gia đình. Em sẽ còn cơ hội cho tương lai nếu như em còn cố gắng.
Dichvuthamtuhanoi.com.vn
|