Tôi và Thắng quen nhau khi cả hai đang theo học một trường cao đẳng tại tỉnh nhà. Chuyện tình cảm đôi bên bắt đầu gặp trở ngại khi lần đầu Thắng đưa tôi về ra mắt. Tôi nghĩ con người mình có sao thể hiện vậy, không cần cố gồng cố rướn làm gì nên tâm thế bản thân trong lần gặp gỡ ấy khá thuận lợi.
Tuy nhiên sau lần đó gặp lại, tôi thấy Thắng có vẻ gì đó buồn và tư lự. Gặng hỏi, Thắng buồn rầu thú nhận, mẹ anh nói gia cảnh và đường học hành của tôi không có gì khiến bà lăn tăn cả. Duy có điều gò má tôi cao, tướng “sát chồng” nên bà có vẻ đôi chút băn khoăn.
Tuy nhiên vốn là thanh niên thời đại mới nên Thắng gạt những suy nghĩ cổ hủ của mẹ ra khỏi đầu. Anh nhanh chóng chứng tỏ tình cảm của anh với tôi là chân thành và nghiêm túc.
Trong suốt thời gian yêu và tiến tới hôn nhân sau đó, mỗi lần tới nhà anh chơi, tôi cảm nhận chỉ có bố anh là chân thành và niềm nở. Còn mẹ anh, do bản tính khó gần hay do vẫn ấn tượng với đặc thù trên gương mặt tôi nên bà cũng chỉ giữ phép lịch sự tối thiểu trong giao tiếp chứ không quá mặn mà.
Tuy nhiên, tình cảm giữa tôi và Thắng đã gắn bó không rời nên cả hai cương quyết đi đến hôn nhân. Ngày cưới, đối diện gương mặt lạnh lùng của mẹ chồng, tôi đã có chút lành lạnh nơi sống lưng. Tuy nhiên do tự tin vào tình cảm của bản thân nên tôi nhanh chóng gạt bỏ những rào cản ấy, hạnh phúc đón nhận lời chúc phúc của họ hàng và bạn bè.
Sau ngày cưới không lâu, tôi nhanh chóng có thai và chưa đầy một năm sau ngày vui, vợ chồng tôi chào đón bé trai khỏe mạnh đẹp đẽ ra đời. Vì gia cảnh ở quê nên chúng tôi vẫn sống cùng bố mẹ chồng trong một đại gia đình. Lúc này, bà mới bắt đầu xởi lởi và quý tôi ra mặt.
Tuy nhiên, ông trời thật hay đặt lòng người vào chỗ nguy nan để thử thách họ. Hạnh phúc vợ chồng mặn nồng chưa được bao lâu thì trong một lần tham gia giao thông, chồng tôi bị tai nạn nghiêm trọng và không qua khỏi.
Cú sốc người thân yêu nhất ra đi quá đột ngột khiến tôi tưởng như không vực dậy nổi. Tuy nhiên, khi có chút bình tâm trở lại, nhìn đứa con thơ hồn nhiên nhoẻn miệng cười với mẹ, tôi biết mình cần phải vươn lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết
Tôi vẫn ở cùng bố mẹ chồng để đón nhận sự hỗ trợ về tinh thần và cả việc chăm sóc bé lúc bản thân ốm đau bệnh tật. Thắng ra đi, tôi mất chồng, mẹ tôi mất đi con trai duy nhất, khó có thể đong đếm nỗi đau ai nhiều hơn ai. Thế nhưng cách cư xử và thái độ của bà sau những tháng ngày đau buồn ấy lại khiến tôi nỗi đau thêm chồng chất nỗi đau.
Những khi ngồi một mình và nhớ thương con trai, bà thường than khóc to lên rằng, trước đây bà đã lớn tiếng cảnh báo con dâu tương lai gò má cao vút, tướng sát phu lỗ liễu nhưng nào có ai tin bà. Rằng nếu con trai bà gắn bó với người phụ nữ như thế, dù cho có đang sung sức khỏe mạnh cỡ nào, cũng bị ông trời lấy đi mạng sống trong thời điểm bất kỳ. Giờ sự thật rành rành như thế, người mất đi nào có sống lại được để mà chứng kiến lời bà hiệu nghiệm
Tôi ngồi trong phòng riêng, nghe mẹ chồng nói những lời độc địa, ôm con vào lòng mà nước mắt tuôn rơi. Nhẽ ra trong lúc khốn cùng như thế này, hai người phụ nữ đồng cảnh phải nương tựa vào nhau qua cơn hoạn nạn. Nhưng không, chính phụ nữ lại có những lời sát thương làm đau lòng phụ nữ nhất.
Ngày qua ngày, tôi như đối diện chứng trầm cảm khi vừa phải ráng vượt qua nỗi đau chồng chết trẻ, vừa tự chăm nuôi con nhỏ và nghe những lời độc địa lặp đi lặp lại từ phía mẹ chồng. Nhiều khi quẫn trí, tôi muốn ôm con về nhà mẹ đẻ để tìm sự yên bình cho lòng mình nhưng rồi không nỡ vì thương bố chồng vô cùng.
Ông sống hiền lành bao dung từ trước tới nay. Từ khi hung tin tìm đến, ông trở bệnh nhiều hơn. Tuy nhiên, bà cũng không để tâm chăm sóc hay động viên chồng cùng nhau vượt qua hoạn nạn. Giờ đây nỗi đau mất con trai chưa nguôi ngoai, ông còn phải chứng kiến những lời lẽ độc địa thiếu kiểm soát từ chính vợ mình mạt sát con dâu.