(Van phong tham tu) - Tháng 8 mùa thu – mùa thu Hà Nội, nhớ lắm những ngày tháng được rong chơi khắp các con phố ngõ ngách của Hà Nội. Xa rồi những ngày bạn bè tan học cùng kéo nhau đi ăn uống và lang thang cafe đường phố đến tận khuya mới về. Chẳng còn đâu cái cảm giác được là một thành viên quan trọng của cả nhóm nữa. Cũng không bao giờ tìm lại được những kí ức êm đẹp ở ngôi nhà nhỏ xinh xinh có ba, có mẹ, có e trai ngoan và em gái dễ thương nhất nhà nữa
Các thám tử đã giúp cô giải đáp được thắc mắc bao lâu nay, rằng tại sao bố mẹ và các em cô cứ vắng nhà và họ luôn che giấu cô những chuyến đi. Hàng ngày đi học về và cô dường như có nhiệm vụ quan trọng nhất là học thôi còn lại tất cả công việc trong gia đình cô không phải lo và thực ra cô cũng không hề hay biết. Nên khi bên văn phòng thám tử Hà Nội cho cô biết sự thật cô vẫn không khỏi bàng hoàng. Cô còn không tin và trực tiếp đến công ty thám tử để hỏi cho rõ ràng và cô hoàn toàn sụp đổ trước những gì thám tử nói.
Bố mẹ và các em đã rời xa cô mà cô không hề hay biết. Trước khi đi họ không để lại cho cô bất cứ thứ gì. Thậm chí cuốn sổ tiết kiệm của cô cũng không còn nữa khi cô mở ngăn kéo tủ. Sắp chuẩn bị ra trường và cô đang ấp ủ dự định đi du học để cô được học tập và nghiên cứu kỹ lưỡng hơn về triết học bằng số tiền tiết kiệm hiện có. Nhưng tất cả dự định tiêu tan thành mây khói khi giờ cô tay trắng. Các thám tử cũng rất ái ngại khi cho cô biết sự thật nhưng họ được cô thuê và họ có nhiệm vụ giúp cô tìm ra câu trả lời chính xác nhất.
Và những ngày tháng sau đó, cô một mình vừa đi học vừa đi làm thêm để tự mình lo cho cuộc sống. Cô không nhận được sự trợ giúp của bất kì ai trong gia đình nhà nội bởi khi bố mẹ và hai em cô ra đi không ai bên nội nghĩ họ bỏ quê đi mà nghĩ họ đi du lịch. Cô quyết định không cho ai biết và một mình tự lo được. Thời gian đầu cô mệt như lả đi vì học cuối cấp vất vả và tối cô lại đi làm thêm nữa. Nhưng rồi cũng quen dần và tập thích nghi dần với cuộc sống chỉ có một mình.
Sau bao nhiêu cố gắng và rồi niềm vui cũng dành tặng cô. Cô đạ điểm tối đa trong lẽ bảo vệ khóa luận cuối khóa và cô được quỹ khuyến học của trường tặng một xuất học bổng và tạo điều kiện cho cô đi du học 4 năm, sau này cô sẽ về công tác tại trường.
Sẽ nghĩ rằng không bao giờ cô có cơ hội được đi du học như đã mong muốn nữa nhưng rồi cô đã làm được và thậm chí làm tốt hơn thế nữa. Cô được bạn bè giúp đỡ làm visa và các thủ tục cần thiết cho chuyến đi du học. Xa quê hương, xa Hà Nội, nhớ lắm nhưng dù sao cô cũng muốn đi bởi có lẽ cô sẽ tìm được một gia đình mới ở môi trường sống mới. Cô yêu hoạt động tình nguyện và yêu những đứa trẻ nên khi sang nước bạn cô có một gia đình ấm áp là các em nhỏ tại trại trẻ mồ côi gần nơi cô sinh sống.
Cô sẽ hẹn quay trở về Việt Nam khi hoàn tất 4 năm du học nhưng cô chắc sẽ nhớ lắm gia đình nhỏ nhỏ nhưng mang lại cho cô niềm hạnh phúc thật sự lớn lao ấy.
|